Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

Giấc ngủ trưa

Chắc hẳn trong ký ức tuổi thơ của bạn nào cũng có những kỷ niệm về giấc ngủ trưa, nhất là những ngày hè oi ả. Trong ký ức của tôi về giấc ngủ trưa thời đó là tiếng ù ù của máy bay MIG, những chiếc máy bay trong biên chế của Trung đoàn 927 cứ chọn những buổi trưa nè nắng gắt để tập luyện. Thường là một chiếc bay, đôi khi hai chiếc bay cạnh nhau ngang qua bầu trời xanh ngắt tạo ra những tiếng ù kéo dài, tiếng ù ù đó rất đặc trưng mà mãi về sau này ra ngoài xã hội tôi cũng chưa từng nghe được âm thanh nào tương tự thế.
Tính rộng ra thì giấc ngủ cả trưa lẫn tối thời thơ ấu của tôi tại nơi có thể nói là ồn nhất thế giới này luôn bị đánh thức bới những thứ âm thanh mà người không quen hẳn sẽ cực kỳ khó chịu. Này nhé, mùa hè là tiếng máy bay MIG cất cánh rít chói tai, tiếng ù ù khi nó làm vài vòng trên trời. Máy bay bay suốt buổi chiều, nhiều khi bay cả buổi tối nữa. Tiếng tàu hỏa còi, tiếng bánh sắt kêu kình kịch khi lăn qua khớp nối ray. Tiếng còi xe, những đoàn xe tải nối đuôi nhau chở dưa, lợn, nông sản lên Lạng Sơn và mang đồ điện tử, hoa quả TQ về xuôi. Xe tải chạy nhiều vào ban đêm, đôi khi tôi bị đánh thức không phải vì tiếng ồn mà vì ánh đèn pha dọi qua cửa sổ. À thỉnh thoảng còn những lần tỉnh giấc khi đoàn tàu hàng dài quá, những tiếng kình kịch đều đặn tạo thành thứ âm thanh mô-nô-tôn tới mức dù đã quá quen tai nhưng vẫn cảm thấy khó chịu mà tỉnh giấc.
Ấn tượng nhất với tôi là những tiếng ồn từ đơn vị pháo phòng không, thật may mắn là những tiếng ồn đó không nhiều, mà phải gọi là tiếng nổ mới chính xác. Đó là những mùa diễn tập mà sư đoàn 3 tập hợp các đơn vị phòng không lại tại một bãi đất trống, căng lều bạt, bày trận địa phòng không, bắn đạn (gần) thật. Dù là gần thật nhưng tiếng đạn cùng ầm, uỳnh nghe như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái đơn vị phòng không cách nhà tôi trăm mét cũng có lần thử bắn loại đạn này, uỳnh một cái mà thằng nhóc như tôi muốn té xỉu, lá cây rơi lả tả và con chó thì hoảng sợ chạy rúc vào gầm giường.
Giờ khi đã chuyển đến sống tại chung cư một thành phố đông đúc, tiếng ồn từ nhà máy ngay cạnh kêu o o suốt ngày đêm đôi khi vừa làm tôi khó chịu, vừa cảm thấy nhớ những tiếng ù ù thuở xưa. Tiếng o o này như tiếng con muỗi vo ve bên tai 24/24, con muỗi còn tìm cách tiêu diệt được chứ tiếng ồn từ nhà máy thì chịu, chỉ có cách đóng cửa, bật điều hòa để tiếng ồn đó giảm bớt đi mà thôi. Còn tiếng ồn thuở bé, nó thoắt đến, thoắt đi như những cơn mưa rào mùa hạ, để lại những mùi ngai ngái của đất mà cả đời không thể nào quên...

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2015

Viết thư

Hồi học lớp 7 mình bắt đầu viết thư kết bạn làm quen với các bạn ở xa, lá thư đầu tiên gửi cho một bạn gái (tất nhiên phải là gái rồi) có cái tên dễ thương Quỳnh Nhiên, chả nhớ Nguyễn Thị Quỳnh Nhiên hay Phan Thị Quỳnh Nhiên nữa, ở Phan Thiết, học trường Phan Bội Châu thì phải. Địa chỉ thì mình lấy ở danh sách độc giả trong một cuốn truyện tranh thám tử của Nhật gì đó mà không nhớ rõ tên. Sau một tuần thì có thư hồi âm do cô giáo dạy Sinh đưa lên lớp cho. Lần đầu tiên nhận được thư cảm giác rất choáng váng, hồi hộp nhưng vẫn cố dằn lòng lại để về nhà mới bóc. Nét chữ con gái con khác, nhìn biết ngay, mềm mại nắn nót ghi tên mình ở phong bì làm mình ngắm đi ngắm lại mãi không chán. Cũng do lâu quá nên không nhớ rõ nội dung nữa, đại ý bạn đó cũng rất ngạc nhiên khi có người viết thư kết bạn làm quen, bạn ý kể về gia đình có một chị gái nữa đang học cấp 3 và về bố mẹ, thành phố nơi bạn ý sống... Sau lần đó mình có viết thư lại nhưng không được hồi âm, gửi tiếp lần nữa cũng không thấy gì nên thôi.
Người thứ hai mình gửi thư là một bạn ở gần quê nội mình, cùng huyện nhưng cách quê mình khoảng hơn chục km. Chả nhớ là lấy địa chỉ ở đâu nữa. Mình nhớ bạn ý tên là Chi, Ng Phương Chi. Trong thư trả lời thì Chi cũng rất ngạc nhiên khi có người viết thư kết bạn, về gia đình thì bố Chi làm nghề lái xe, mẹ làm giáo viên cấp 2. Tuy nhiên sau lần hồi âm duy nhất đó cũng không thấy bạn ý trả lời tiếp lần nào nữa. Sau hai lần bị như vậy mình lờ mờ đoán ra các bạn ý hoặc bố mẹ các bạn ý không muốn duy trì kiểu làm quen kết bạn qua thư như thế, sợ ảnh hưởng tới việc học. Thời đó theo quan điểm của rất nhiều người lớn viết thư kết bạn rồi yêu đương này nọ chỉ tổ tốn thời gian, ảnh hưởng tới việc học, túm lại là không tốt :D
À hơn chục năm sau thì qua vài người mình cũng có dò la ra contact của bạn Chi và add fb của bạn ý, Chi cũng nhận ra mình ngay, tuy nhiên tình bạn online cũng không duy trì được lâu vì không có gì để gắn kết ngoài lá thư bị mọt ăn từ đời nào.
Người bạn mình gửi thư thứ 3 là kéo dài lâu nhất, từ năm lớp 7 tới hết lớp 12. Những lá thư đều đặn xếp dày dần đến chật cả chiếc hộp bí mật vốn là vỏ hộp điện thoại thông tin của bố. Cô bạn đó tên là Nguyễn Thị Hòa ở Quảng Ngãi. Hòa có một cô em song sinh, một anh trai và một chị gái. Theo lời Hòa thì anh chị của bạn học rất giỏi và được nhiều người biết đến. Bố Hòa làm trong xí nghiệp nghiền sàng đá phục vụ trong đường sắt. Sự trùng hợp ngẫu nhiên không có chủ ý vì bố mẹ mình cũng là người trong ngành. À quên về địa chỉ của Hòa thì hồi đó trên báo Khoa Học Đời Sống có cuộc thi dài kỳ của nhãn hàng P/S, đại ý họ có đăng một bài ngắn các kiến thức về vệ sinh răng miệng rồi phía dưới là mấy câu hỏi mà câu trả lời nằm hết trong bài trên. Độc giả trả lời gửi về báo, số báo sau sẽ có danh sách 10 độc giả nhận được phần thưởng của nhà tài trợ. Mình lấy địa chỉ của Hòa trong danh sách đó. Về sau mình cũng tình cờ nhận được combo phần thưởng này dù không tham gia (hoặc có thể bố mình đã tham gia hộ :D ), combo phần thưởng chủ yếu là bàn chải, kem đánh răng, một cái xúc xắc và một tờ giấy vẽ sa hình để chơi, cuối cùng là một cái ba lô P/S được may rất cẩu thả.
Nói về nội dung những lá thư giữa mình và Hòa trong suốt 6 năm phổ thông, có thể nói là theo nghĩa một tình bạn trong sáng được sự hậu thuẫn từ hai bên gia đình. Nói là hậu thuẫn bởi lẽ cả hai đều lấy địa chỉ nơi bố làm việc để gửi thư, địa chỉ của Hòa là "Ng Văn Cảnh, tổ nghiền sàng, xí nghiệp đá Mỹ Trang", buồn cười ở chỗ có lần mình đã ghi nhầm thành "Ng Đức Cảnh, tổ nghiền sàng, xí nghiệp đá Nghĩa Trang" làm thư đi lòng vòng cả tháng mới tới người nhận. Còn địa chỉ của bố mình thì lại cực đơn giản và ngắn gọn, tới giờ mình vẫn thấy tự hào về điều đó, địa chỉ thư chỉ có "Ng Hồng Vân, công ty abcxyz Bắc Giang". Địa chỉ này chỉ bao gồm tên người nhận và tên công ty nhưng chưa bao giờ bị thất lạc thư cả.
Mình thường viết thư cho Hòa để kể về cuộc sống, học hành, vì cùng tuổi, cùng chương trình học nên thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau những bài toán khó, mấy câu đố vui, kể chuyện gia đình. Đến Tết là đi mua thiệp chúc mừng năm mới về nắn nót viết rồi gửi, nhiều khi gửi phong bì to to tí lại dán thêm cái tem nữa cho chắc...nghĩ lại thấy vui vui.
Học hết PT thì mình xuống HN học, Hòa cũng vào SG nên địa chỉ không cố định, với lại đã sang thời chat Yahoo nên thỉnh thoảng lên mạng nói chuyện với nhau chứ không gửi thư nữa. Nhưng cũng chính vì thế mà tình bạn nhạt dần, những câu chat không đầu không cuối không níu kéo tình bạn phương xa được lâu, cũng có lần mình chủ động gọi đt hỏi han chuyện trò nhưng hình như đó là lần cuối cùng liên lạc, cũng phải 7 năm rồi.